Mẹ già 68 tuổi v//ay con trai 1 triệu đồng, con dâu b/ắt viết gi/ấy n/ợ, về nhà mở ra xem, bà ch//ết lặ/ng rồi b/ật kh/óc n/ức n/ở…

Ở tuổi 68, bà Lan sống lủi thủi trong căn nhà nhỏ ở quê. Từ ngày chồng mất, bà quen với cảnh tự mình lo toan tất cả. Thỉnh thoảng, bà bán rau ngoài chợ, kiếm chút tiền để mua gạo và thuốc men. Nhưng sức khỏe yếu dần, đôi mắt đã mờ, đôi chân run rẩy, cuộc sống càng khó khăn.

Tháng đó, bà Lan bị bệnh đau khớp tái phát, phải mua thuốc uống gấp. Tiền trong nhà chỉ còn mấy chục nghìn, bà nghĩ mãi rồi quyết định bắt xe lên nhà con trai cả ở thị trấn để vay tạm 1 triệu đồng.

Bà đến nhà, vừa thấy mẹ, anh Hùng – con trai bà – mừng rỡ:
– Mẹ đến chơi ạ? Sao không báo trước để con về đón?

Bà Lan ngại ngần:
– Mẹ lên có chút việc thôi… Mẹ muốn vay con ít tiền mua thuốc, khoảng 1 triệu thôi, khi nào bán lứa gà tới sẽ trả.

Anh Hùng chưa kịp trả lời thì vợ anh – chị Thu – từ trong bếp bước ra. Chị liếc bà, rồi nói thẳng:
– Vay thì phải viết giấy nợ cho rõ ràng. Nhà con đâu phải ngân hàng phát tiền không công.

Không khí bỗng chùng xuống. Bà Lan khựng lại, tay run run. Anh Hùng định can vợ:
– Em nói gì thế, mẹ vay thì cần gì giấy tờ…

Chị Thu cắt ngang:
– Không! Em không đồng ý. Không phải lần đầu đâu nhé, nhỡ sau này các anh chị em khác nói mình thiên vị thì sao? Viết giấy vay cho công bằng, khỏi ai trách móc.

Bà Lan nghe xong, tim thắt lại. Bà không ngờ ở tuổi này, muốn vay con trai một ít tiền cũng phải viết giấy. Nhưng nghĩ đến bệnh tình, bà cắn răng đồng ý. Chị Thu lấy tờ giấy, đẩy sang:
– Mẹ ghi rõ: “Hôm nay, tôi Lan vay con trai Hùng số tiền 1 triệu đồng. Hẹn sẽ trả trong vòng 3 tháng.”

Bàn tay nhăn nheo của bà run bần bật khi cầm bút. Viết xong, bà lặng lẽ bỏ tờ giấy vào túi áo, nhận tiền rồi xin phép về.

Trên chuyến xe về quê, bà Lan cứ nắm chặt mảnh giấy, mắt nhòe đi. Về đến nhà, bà mở ra xem lại. Dòng chữ nguệch ngoạc chính tay bà viết hiện lên trước mắt. Nước mắt trào ra. Suốt đời tần tảo nuôi con, bán từng mớ rau, gánh từng gánh hàng ngoài chợ để cho con ăn học, dựng vợ gả chồng. Bà chưa từng đòi hỏi gì, chỉ mong con cái hiếu thuận. Thế mà giờ đây, muốn vay con một triệu đồng cũng phải viết giấy nợ.

Bà ngồi thẫn thờ, rồi òa khóc nức nở. Khóc cho phận đời già nua, khóc cho sự xa cách giữa mẹ con.

Mấy hôm sau, hàng xóm ghé qua thăm, thấy mắt bà sưng đỏ, gặng hỏi mãi bà mới kể. Ai nghe cũng xót xa. Một bà cụ cùng xóm lắc đầu:
– Đời cha mẹ cực khổ nuôi con, đến lúc già rồi lại bị coi như người dưng.

Câu chuyện lan dần trong xóm, ai cũng thương bà Lan. Một người cháu họ nghe tin, lặng lẽ gửi bà ít tiền thuốc men, khuyên bà giữ sức khỏe.

Về phần anh Hùng, khi biết chuyện, anh lặng người. Anh nhớ lại đôi bàn tay chai sần của mẹ từng dìu dắt anh qua bao năm tháng. Anh ân hận vô cùng. Hôm đó, anh tìm về quê, thấy mẹ ngồi trước hiên nhà, mái tóc bạc phơ rung trong gió chiều. Anh ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào:
– Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã để mẹ tủi thân…

Bà Lan chỉ lắc đầu, gạt nước mắt:
– Mẹ đâu cần gì nhiều, chỉ cần các con thương mẹ thật lòng thôi…

Nghe câu nói ấy, anh Hùng càng thấy quặn lòng. Anh hứa từ nay sẽ chăm sóc mẹ nhiều hơn, không để bà buồn thêm nữa.

Câu chuyện của bà Lan không phải hiếm. Ngoài kia, có biết bao người cha, người mẹ đang cô đơn trong tuổi già, chỉ cần một chút quan tâm, một lời hỏi han từ con cái. Một triệu đồng không lớn, nhưng nó đã phơi bày một sự thật đau lòng: đôi khi cha mẹ bị coi như gánh nặng, tình thân bị thay thế bởi những tờ giấy lạnh lùng.

Và bài học để lại thật sâu sắc: Cha mẹ có thể hy sinh cả đời cho con, nhưng khi họ già đi, điều duy nhất họ mong mỏi là sự trân trọng và tình yêu thương. Đừng để một ngày nào đó, khi cầm tờ giấy nợ cha mẹ viết bằng bàn tay run rẩy, ta mới nhận ra mình đã vô tâm đến nhường nào.